Jose Mourinho không phải là chưa từng bị sa thải, thậm chí chính Chelsea là đội đầu tiên cho ông nếm trải mùi vị mất việc. Nhưng nếu thật sự bị sa thải sau trận thua Liverpool tới đây, Mourinho sẽ có biệt danh mới: “Người bất hạnh”.

Jose Mourinho cuộc đời đầy độc dược

Jose Mourinho

Cách đây hơn 2 năm, khi Mourinho trở lại London trên tư cách một người hùng, ông đã tự đặt cho mình biệt danh “Người hạnh phúc”. Bởi đấy là lần đầu Mourinho ràng buộc tình cảm với một CLB mà ông cầm quân. Trước đó, đấy chỉ là mối quan hệ thuần túy công việc. Từ Benfica đến Porto, từ Inter Milan đến Real Madrid, ông không để cho tình cảm lấn át cảm xúc. Ông có thể yêu một cầu thủ, như cái đêm ông khóc trong tay của Marco Materazzi, nhưng yêu một CLB thì không.

Vậy nhưng khi Mourinho yêu Chelsea, ông đã tự đặt mình ra khỏi cái vùng an toàn, ông phá vỡ lời thề hồi trai trẻ. Như Cersei Lannister từng nói trong bộ trường thiên tiểu thuyết “Trường ca băng hỏa” (được hãng HBO dựng thành phim với tựa đề “Trò chơi vương quyền”) – “Tình yêu chính là độc dược. Đấy là một thứ độc dược ngọt ngào, nhưng công dụng cũng chỉ là một: giết người”.

Mourinho đang thật sự là một kẻ cô đơn. Ông chống lại giáo mác của kẻ thù đã đành, ông còn phải chống lại sự phản bội của chính những con người thay vì làm điểm tựa nay quay sang chống lại ông. Đấy là những CĐV. Trong tiếng Anh, chữ ủng hộ (back) và sa thải (sack) chỉ cách nhau có một chữ cái, nó cũng mong manh như số phận của Mourinho lúc này.

  • Cập nhật tin tức the thao nhanh nhất.

Nếu là Mourinho của ngày cũ, có lẽ ông sẽ bình thản đón nhận điều ấy. Nhưng bây giờ ông trót gửi trao tình yêu cho Chelsea, thành ra nếu quyết định sa thải bị giáng xuống, nỗi đau sẽ nhiều gấp đôi, nỗi buồn sẽ gấp bội. Ông sẽ phải bỏ lại một giấc mơ dang dở, một đội bóng khủng hoảng và một di sản thậm chí còn chưa được hình thành.

Trong sự nghiệp, đã không ít lần Mourinho nói về một ký ức quan trọng. Chính ký ức ấy hình thành nên một Mourinho thực dụng và lạnh lùng khi bước vào nghề cầm quân. Đấy là bố của ông – ông Felix – đã hai lần phải nhận án sa thải vào Giáng sinh. Một lần khi Mourinho mới có 9 hay 10 tuổi, một lần khi ông đã là cầu thủ 21 tuổi của CLB Rio Ave.

Cả hai lần ấy, bầu không khí gia đình đều rất ảm đạm. Trong cái ngày mà lẽ ra ai cũng vui vầy sum họp, gia đình Mourinho không thể vui nổi khi người lao động chính trong gia đình mất việc. Vì lẽ đó mà ra đời một Mourinho thực dụng, lấy kết quả làm mục tiêu tối thượng dù hai người thầy lớn của ông – Sir Bobby Robson và Louis van Gaal – đều là những bậc thầy về bóng đá tấn công.

Mourinho đã luôn giữ sự lạnh lùng tỉnh táo ấy mọi nơi mà ông đi qua. Ông vẫn làm việc hết mình, yêu quý các học trò, tôn trọng BLĐ, nhưng tuyệt nhiên không để tình cảm chen lấn vào. Nhưng rồi Chelsea làm thay đổi gã đàn ông ấy. Ông đột nhiên muốn tạo dựng một di sản, ông muốn có một sự nghiệp dài hơi, ông muốn nhìn thấy những cầu thủ trẻ trưởng thành.

Nhưng Mourinho là một người của những mục tiêu ngắn hạn, ông chới với trước một cuộc thay đổi lớn đến dường ấy. Và thế là ông ngập trong vũng lầy do chính mình tạo ra. Bây giờ, ông thấy tình yêu ấy chuẩn bị quay lại đâm một nhát dao chí mạng. Ngày Mourinho rời London lần đầu, biết bao người đã khóc. Bây giờ, có lẽ chỉ một mình ông khóc mà thôi.

Nguồn: ole.vn